December 18, 2008

Chuyện của Tít


Dạo này mẹ cảm thấy có "lỗi" với Tít nhiều lắm. Em bé làm mẹ bận rộn và trở nên cáu kỉnh với Tít nhiều hơn.

Cơ mà Tít cũng nghịch ngợm lắm cơ, mẹ có thể kể ra hàng loạt nguyên nhân khiến Tít nhiều lúc bị "ăn đòn":

- Em bé vừa bị mẹ dỗ lim dim ngủ, mẹ vừa thì thào với Tít "khẽ thôi nhé cho em bé ngủ", Tít gật đầu cái rụp thế mà chưa đầy 2 phút sau, Tít cười phá lên vì đến đoạn T&J buồn cười quá, thế là em bé giật mình cái thót, khóc oà, mẹ lại phải mất công ru em bé lại. Đó mới chỉ là chuyện "muỗi" thôi nhé, còn chuyện nghịch quá, em bé đang nằm ở ghế, mải xem phim không để ý suýt đặt cả cái "bàn toạ" lên mặt em bé (phù, may mà mẹ phát hiện kịp không chắc mặt em bé sẽ bị xẹp như con gián cho mà xem), rồi nghịch quá, hoa chân múa tay đến khiếp, va đến uỵch 1 cái vào ghế em bé đang nằm là chuyện cơm bữa...

Thứ đến nữa là cái tội "cứ yêu em bé nhiều quá". 5 phút 1 lần là cứ chạy ra vít đầu em thơm thít, cả cái lúc mồm nhồm nhoàm đầy cơm cũng chạy ra thơm mới khiếp chứ, nhẹ nhàng, răn đe, quát tháo đủ cả mà Tít vẫn cứ thế. Rồi đang ho sù sụ cũng cứ gí mồm vào mặt em để thơm, nhiều lúc đang thơm, không chịu nổi thế là ho sù sụ vào mặt em nữa chứ, nước bọt cứ gọi là tung toé vào mặt em, hịhị...
Mẹ vẫn biết là cũng vì Tít yêu em bé quá thôi nhưng nhiều lúc cũng khỏi phát cáu vì Tít. Quát rồi nhìn mặt Tít tiu nghỉu mẹ cũng thấy thương thương.
Rồi phải rất nhiều lý do nữa mà mẹ mà thấy áy náy với Tít, mẹ không còn chăm sóc Tít được như ngày xưa, mọi việc đành phải san xẻ nhờ bố giúp mẹ vậy. Có hôm nhìn con rưng rưng cầm quyển truyện vào giường đi ngủ, mặt phụng phịu "con muốn mẹ đọc truyện, mẹ ru con ngủ cơ" mà mẹ thấy tội nghiệp quá cơ, hôm sau đành phải thu xếp để ru Tít ngủ.

Tít vẫn vậy đó, con trai mà sống rất tình cảm, có những lúc Tít như hiểu được sự vất vả của mẹ khi phải chăm em bé nên không mè nheo gì mẹ thêm, nhưng cũng có đôi lúc lại nũng nịu hờn dỗi mẹ như 1 em bé vậy.