Mẹ đi công tác Huế 3 ngày, ôi sao mà mẹ lại nhớ con đến thế. Từ ngày sinh con đến giờ đây là lần đầu tiên mẹ xa con. Hôm mẹ đi con vẫn còn ngủ, 2 hôm trước con còn bị ho nên khi mẹ đi mẹ thấy rất lo lắng. Thường khi con bị ho thế này, ăn uống sẽ rất vất vả, k có mẹ k biết bố có dỗ cho con ăn được k, tất cả phải phó mặc cho bố cả thôi. Đây cũng là lần đầu tiên bố có cơ hội được "trổ tài" chăm con đấy.
Gọi điện về mẹ thấy bố hào hứng khoe ở nhà mọi việc rất ổn, bố tự tay cho con ăn, tự rửa ráy, vệ sinh cho con. Thế mới biết, việc chăm con k phải chỉ có mình mẹ biết, bố cũng "cừ" ra phết đấy nhỉ, chẳng qua chưa có cơ hội để thể hiện thôi.
Đi công tác nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ đến con, mẹ luôn tự hỏi k biết giờ này ở nhà con đang làm gì. Gọi điện về con nói chuyện với mẹ rất chững chạc, con hỏi mẹ đi đâu rồi kể chuyện ở lớp cho mẹ nghe, biết con ở nhà vẫn khoẻ và vui mẹ rất mừng.
Xuống sân bay là mẹ chỉ mong được về ngay đến nhà để đón con, tâm trạng mẹ hồi hộp cứ như thể mẹ đi xa lắm rồi. Con biết k, đi công tác về mẹ thích nhìn thấy con chạy ào đến bên mẹ, ôm cổ mẹ và ngơ ngác hỏi "Mẹ đi đâu lâu thế, Tít nhớ mẹ lắm". Trên đường về nhà con ríu rít kể chuyện ở nhà cho mẹ nghe.
Những điều thật nhỏ nhưng làm mẹ hạnh phúc vô cùng. Mẹ yêu con, yêu vòng tay bé xíu của con, vòng tay bé xíu giúp mẹ vượt qua tất cả khó khăn, vất vả của cuộc sống đấy con biết k?