Con trộm vía rất ngoan, háu ăn, Tuy nhiên con có 1 tật xấu là cứ lúc nào gà gà gật gật ngủ thì lúc đấy con mới chịu ăn, vì vậy cứ đến bữa ăn của con là mẹ phải ru cho con ngủ. Cái này thì khá là vất vả. Bà nội và bố con thì rất ngạc nhiên vì thấy mẹ cứ phải chật vật dỗ cho con ăn và ngủ. Mẹ thì mẹ cứ nghĩ con phải ăn được, ngủ được mới có thể khoẻ mạnh và khôn lớn được. Bản thân mẹ đôi lúc mẹ cũng thấy mình hơi cực đoan trong cách "chăm sóc" này, tuy nhiên nhìn thấy con khôn lớn từng ngày, khoẻ mạnh và bụ bẫm, nỗi vất vả của mẹ vơi đi rất nhiều. Mẹ thật sự hạnh phúc khi thấy con lớn lên bằng tất cả tình yêu và sự chăm sóc của mẹ.
