Mẹ rất thích cảm giác được nằm thủ thỉ, tâm sự đủ chuyện "trên trời dưới bể" của Tít. Hôm nào đi học về cũng vậy, nằm trên nhà, mẹ nghe thấy tiếng lạch xạch mở cửa của 2 bố con, rồi tiếng bước chân rầm rập chạy lên cầu thang của Tít và cuối cùng là tiếng chào rõ to của Tít "Con chào mẹ ạ..." Thôi thì đủ cả chuyện ở lớp, chuyện bạn Bin k yêu con, con chỉ thích chơi với bạn Nhật Minh, rồi bạn Cua cứ hay đùa con.. Mỗi câu chuyện nhỏ của Tít đều được Tít kể rất sinh động và kèm theo câu cuối cùng bao giờ cũng là "Thật đấy mẹ ạ". Tất nhiên là thật rồi vì đó là thế giới nhỏ, là bầu trời xanh mà con đang khám phá mà.
Dù bận hay mệt đến đâu nhưng bao giờ mẹ cũng gác hết mọi việc lại để lắng nghe những câu chuyện nhỏ của con. Mẹ mong muốn mẹ không chỉ là mẹ - người trao cho con tất cả tình thương yêu mà mẹ còn muốn mẹ là 1 người bạn nhỏ để con có thể tâm sự, hàn huyên mỗi khi con muốn có 1 người để bầu bạn.
À, tối hôm trước như thường lệ Tít vẫn thường sang bố bật máy vi tính để xem chương trình học tiếng Anh, k biết loay hoay, nhét vào mở ra đĩa thế nào mà "con chuột" để điều khiển biến mất, mẹ đang đánh răng mà thấy Tít vội vàng, cuống quít, lắp bắp, vừa mếu vừa khóc "con chuột đâu mất rồi", mẹ phải hỏi đến 5 lần mới hiểu Tít đang nói về "con chuột máy vi tính bị biến mất" Có lẽ lại tâm lý sợ bị bố mắng nên mới làm Tít lo lắng đến như vây. Mẹ vừa thương vừa buồn cười Tít.
Phải luôn nhớ điều này con nhé: "LUÔN BÌNH TĨNH TRƯỚC MỌI HOÀN CẢNH, DÙ KHÓ KHĂN ĐẾN MẤY CON CŨNG SẼ VƯỢT QUA", bên cạnh con luôn có mẹ, 2 mẹ con mình sẽ tìm mọi cách để tháo gỡ những khó khăn. Nhớ nhé con yêu!